CHÁNH NIỆM


Định nghĩa: Chánh niệm là thứ năng lượng đem chúng ta trở về với sự sống. Chánh niệm là năng lực có mặt đầy ý thức trong phút giây hiện tại… để từ đó giúp tâm thoát ly khỏi sự đồng nhất mình với những trạng thái khổ đau và dòng suy tư miên man.

Những người thất niệm là những người không thật sự sống.

Sống như một người đã chết rồi  - Chết ở tuổi 25 mà 75 tuổi mới chôn.

Sống trong hiện tại là sống tỉnh táo. Sự sống ở đây được nuôi dưỡng bởi chánh niệm. Chánh niệm là hạt giống quý báu ở trong tâm ta… cần được nuôi dưỡng trong tầng ý thức.

CHÁNH NIỆM LÀM SỰ SỐNG CÓ MẶT: Ta thất niệm thì ta không có mặt… => những sự thật cũng ko có mặt => sự có mặt của ta đem lại sự có mặt của tất cả mọi thứ quanh ta một cách chân thật nhất.

CHÁNH NIỆM LÀ NUÔI DƯỠNG : khi tiếp xúc được với sự sống chân thật thì chính ta được nuôi dưỡng mà đối tượng tiếp xúc của ta cũng được nuôi dưỡng. Khi ta có mặt trong ý thức, vật kia có sự chú ý của ta cũng sẽ có mặt.

Chánh niệm là sự chú ý… khi chú ý, quan sát, lắng nghe, cảm… đủ sâu sắc trong hiện tại thì ta tự nhiên BIẾT PHẢI LÀM GÌ NGAY LẬP TỨC với chính ta và với người, với tình huống -> Làm một cách đúng đắn tự nhiên như hơi thở.

CHÁNH NIỆM LÀ GỐC CỦA TÌNH THƯƠNG: Chánh niệm sẽ nuôi dưỡng chính những đối tượng của chánh niệm: dòng sông, cánh rừng, em bé, người vợ…Không có chánh niệm thì anh không thể thực sự thương. Tình thương đích thực là sự hiện diện - có mặt của chánh niệm, vì chánh niệm có tính cách nuôi dưỡng.

CHÁNH NIỆM LÀ TỰ LÀM CHỦ: Có chánh niệm là tâm giữ được chủ quyền, và thất niệm là đánh mất chủ quyền. Có nhà, có vườn mà không trông coi, săn sóc thì sẽ bị tan hoang bởi kẻ xấu hoặc hoang tàn chứ không phải là ngôi nhà an toàn, sạch sẽ hay khu vườn xanh mát và ngắt hương thơm.

CHÁNH NIỆM LÀ NHẬN DIỆN ĐƠN THUẦN, KHÁCH QUAN, TÁCH RỜI: Nhận diện những gì đang xảy ra trong 4 lĩnh vực: thân thọ tâm và pháp. Chỉ nhận diện mà không cần làm gì khác. Nhận diện không phê phán là đúng hay sai, tốt hay xấu, buồn hay vui, giận hay thích. Chánh niệm như bà mẹ: con mình tươi vui thì thương, mà nó khóc lóc thì mình vẫn thương… tất cả đối tượng đều được ôm ấp chăm sóc như nhau.

LÀM VƠI ĐAU KHỔ: Sự hiện diện trong bình an, yêu thương của ta có năng lượng ôm ấp và chuyển hóa khổ đau của chính mình và người khác, chữa lành tổn thương cho 2 bên.

ĐỂ QUÁN CHIẾU: nhìn sâu vào đối tượng để thấy được bản chất của những khổ đau và những nhiệm màu ở trong đó – nhìn sâu để thấy được tự tánh. Ban đầu phép lạ của sự có mặt đã là nhìn sâu rồi. Công nhận sự có mặt của mình và người kia, nuôi dưỡng và làm vơi đau khổ cũng là bắt đầu có quán.

Có năng lượng của chánh niệm, ngưng tụ được tâm ý, ta chiếu năng lượng ấy trên một đối tượng, làm đối tượng sáng lên. Ta được nuôi dưỡng, đồng thời ta bắt đầu nhìn sâu được vào đối tượng để phát hiện các sự thật -> giải thoát mình. Mục đích của quán là nhìn sâu để thấy được tự tánh (chiều sâu của các pháp) – bản chất chân thật của mọi sự là vô thường, bất như ý, vô ngã, tương tức.

CHÁNH NIỆM LÀ TRỞ VỀ: Trong chánh niệm có hành động trở về, có hành động làm quen trở lại, có niềm thương yêu, chú ý và chăm sóc. Chánh niệm có nhiều tính trị liệu…. TRỞ VỀ VỚI TỰ TÁNH CHÂN THẬT… NUÔI DƯỠNG SỰ CHÂN THẬT TRONG MÌNH, TRONG NGƯỜI, TRONG MỐI QUAN HỆ… CHÁNH NIỆM LÀ TRỞ VỀ VỚI NGÔI NHÀ THỰC SỰ - ĐẠI THỂ !